hon nhan khong lua chon

Nguyên nhân nào làm cho anh không quên? Tuy anh không tìm được câu trả lời nhưng vào giây phút anh nhớ lại, đột nhiên anh lại lo lắng và sợ hãi sẽ mất đi những điều đó. Khi đó, trong căn phòng tĩnh lặng, anh bò dậy từ ghế sô pha, muốn chạy đi tìm cô, nhưng vì trượt chân nên anh đã ngã phịch xuống đất. "Nếu đứa trẻ đó là của Hàm Dịch thì bắt buộc phải trả nó lại cho Tần gia, cốt nhục của Tần gia sao có thể mang họ Hứa được?" Tần lão phu nhân nói tức giận như thể đó là điều đương nhiên. "Lão phu nhân, thiếu gia và Hạ tiểu thư sau khi kết hôn, cũng sẽ có con của bọn họ, tội gì." vú Trần không dám nói tiếp trước ánh mắt của Tần lão phu nhân. Hôn Nhân Không Lựa Chọn Chương 121: Vẫn hoài nghi Chương trước Chương tiếp Diệp Dĩ Muội đúng là đã nghĩ như vậy, nói nghe đại nghĩa một chút, cái gì mà là một công dân gương mẫu cứu người, đại ý như vậy. Cô không ngờ rằng, Tần Hàm Dịch ngay đến cả cô nghĩ gì anh cũng đều đoán ra được. "Nghe không hiểu?" Tần Hàm Dịch cười cay đắng, anh bỏ tay Vệ Ngấn ra: "Vậy bây giờ anh nên gọi em và Vệ tiểu thư hay là Hứa thái thái?" Vệ Ngấn cố lấy lại bình tĩnh, tâm trạng ổn định hơn cô mới quay người lại, cố ý chẳng thèm quan tâm mà trả lời: "Tùy anh." "Anh vẫn muốn gọi em là Dĩ Muội, làm thế nào bây giờ?" Tần Hàm Dịch nói cố chấp. Nguồn: Tiểu Thuyết Hoa Hồng. Trạng thái: Full. Bỗng nhiên được trưởng bối cửa một gia tộc giàu có để ý, một cô gái cực kỳ bình thường như Diệp Dĩ Muội lại có cơ hội được gả vào thế gia vọng tộc, đây cũng là cơ hội để cô kiếm tiền để trị bệnh cho mẹ mình, và thế cuộc hôn nhân giữa cô và tên tổng tài ác ma Tần Hàm Dịch diễn ra. Thế nhưng, ác ma đúng mimpi memberi uang kepada orang tua yang sudah meninggal. *Important notice– in partnership with U-TV offers over 140,000 live streaming events per year. However, please note that the intellectual property rights to stream such events are usually owned at a country level and therefore, depending on your location, there may be certain events that you may be unable to view due to such restrictions. Prior to joining U-TV and funding your account in order to view Long An Khánh Hoà, or any other particular event via the U-TV live stream, you are strongly advised to check with U-TV if, depending on your place of residence, it is possible to view the live streamed event in question. Lam Dư Khê cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp ấn số gọi thì điện thoại liền đổ vừa nhìn thấy là số máy của Hạ Lam, liền cảm thấy đau đầu, lúc này Hạ Lam chưa gặp được Vệ Ngấn, vẫn còn ở đó mà vui vẻ, tưởng rằng mình được nể mặt thực sự khó mà tưởng tượng được, đợi tới khi Hạ Lam gặp Vệ Ngấn thì sẽ phản ứng thế thở dài một tiếng, nghe máy “A lô.”“Dư Khê, em đã tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa, Vệ Ngấn ở đâu? Em muốn gặp cô ấy.” giọng nói Hạ Lam có chút vội vàng và bất lực.“Anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi giúp em xem nhé!” Lam Dư Khê cố ý nói như vậy nhằm muốn kéo dài thời gian không cho Hạ Lam gặp được Vệ cảm thấy, để cho Tần Hàm Dịch gặp Vệ Ngấn trước sẽ tốt hơn một chút.“Không cần đâu, em đã ở khu nghỉ dưỡng rồi, để em tự đi lên là được rồi, thế nhé!”Hạ Lam liền cúp máy, dựa người vào ghế, nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi, rồi mới tháo dây thắt an toàn ra và xuống ta đính hôn thì đều vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng, Hạ Lam phát hiện, cô đã tự đẩy mình vào một hoàn cảnh rất lúng Hàm Dịch không phối hợp, không chịu bỏ thời gian ra, còn Vệ Ngấn thì như đang thử thách sự kiên nhẫn của cô ta thế! Bọn họ đều có tư cách để làm theo ý mình, còn cô ta thì sao?Hạ Lam đột nhiên có cảm giác hối hận, cứ thế này gả cho Tần Hàm Dịch thì sẽ thật sự hạnh phúc không?Tần Hàm Dịch đối với cô ta thích thì quan tâm không thích thì thôi, chẳng phải là cô ta không nhìn ra, cô ta cho rằng đó chẳng qua vì nhất thời anh chưa thích ứng được, đợi tới khi bọn họ ở bên nhau rồi, tiếp xúc với nhau nhiều thì tất cả sẽ may, những năm nay, Tần Hàm Dịch đã có thay đổi, anh không đi ra ngoài hái hoa bắt bướm nữa, cùng lắm là thỉnh thoảng đi ăn, đi uống trà cùng với một hai người phụ nữ, buổi tối đều về nhà đúng thế, đây cũng là nguyên nhân chính là Hạ Lam kiên quyết theo đến ta thậm chí cảm thấy, Tần Hàm Dịch là vì cô ta nên mới như thế, chỉ là anh không biết cách thể hiện mà như năm xưa khi cô ta rời đi, anh đã vì cô mà rượu chè sớm tối, mượn rượu giải ta vẫn luôn tin rằng, trong lòng anh có Lam cầm chiếc túi hàng hiệu của mình nhanh chân đi ra khỏi bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, hướng về phía đại sảnh của khách sạn.“Ba.”Đột nhiên, tiếng nói của một đứa trẻ non nớt lọt vào tai Hạ ta không thể không nhìn về phía phát ra tiếng nói đó, rồi đột nhiên cô ta dừng bước vì nhìn thấy người đàn ông đang bế đứa bé người đàn ông không hề nhìn thấy Hạ Lam, anh đang cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, khẽ nói “Lạc Lạc sao thế?”“Ba, chúng ta về đi!” Lạc Lạc cúi đầu, hai hàng mi dài cong vút cụp xuống che đi ánh mắt cô đơn, đây vốn dĩ không phải là nét biểu cảm nên xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ bốn tuổi.“Lạc Lạc, chẳng phải con nói là muốn gặp mẹ à?” Hứa An Ca nhìn vào ánh mắt Hứa Lạc Lạc với đầy sự yêu Ngấn sau khi rời đi, Hứa Lạc Lạc ngủ không an giấc, luôn miệng gọi mẹ trong Lam vô cùng yêu thương hai mẹ con cô, trong lòng lấp đầy hình bóng của hai người, hai người rõ ràng là đều yêu đối phương nhưng thể hiện ra nét mặt lại là sự bài trừ Lạc Lạc bài trừ Vệ Ngấn, bởi vì khi nhỏ, Vệ Ngấn rất ít khi cười với con tuy là còn nhỏ nhưng không có nghĩa là nó không hiểu được sự bài trừ của mẹ dành cho Vệ Ngấn bài trừ Hứa Lạc Lạc thì là vì không buông bỏ được sự thù hận là, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng cùng với việc thời gian cứ dần dần trôi đi, Vệ Ngấn hoặc là vô tình, hoặc là cố ý cũng đều đã rất quan tâm tới Hứa Lạc cục diện từ đầu đã được tạo ra và tồn tại trong thời gian dài, làm gì dễ dàng thay đổi được trong ngày một ngày Lạc Lạc sau khi tỉnh lại sau giấc mơ, không nhìn thấy Vệ Ngấn bèn mếu máo gọi An Ca suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa Hứa Lạc Lạc tới Vĩnh Dạ Yên nghĩ, rất nhiều sự việc chắc chắn là sẽ không giấu được, nếu sớm muộn đều bị công khai vậy thì chẳng bằng sớm một chút, anh hi vọng Vệ Ngấn có thể vì Hứa Lạc Lạc mà buông bỏ được thù gì thì người chết rồi cũng không sống lại được....“Mẹ làm việc bận.” Sự thất vọng trong ánh mắt Hứa Lạc Lạc càng sâu hơn.“Không sao, mẹ mà nhìn thấy Lạc Lạc thì sẽ không bận nữa.” Hứa Lạc Lạc xoa xoa đầu con trai, cười hiền từ với cậu bé, sau đó mới ngẩng đầu lên, đang định nhấc chân thì liền bắt gặp ánh mắt Hạ Lam đang nhìn thẳng về phía anh.“Lâu quá không gặp.” Hạ Lam lên tiếng trước phá tan đi sự im lặng, nhìn nét mặt thì có vẻ không sao nhưng trong lòng vì vẫn cảm thấy không can mà anh đã kết hôn rồi, lại còn có con rồi.“Đúng thế! Lâu quá không gặp!” Hứa An Ca cũng lên tiếng chào hỏi Hạ Lam, rồi lại nói với Hứa Lạc Lạc “Lạc Lạc chào cô đi con!”“Con chào cô ạ!” Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nói rất lẽ cậu đã dạy, bất kể khi nào đều phải lễ phép với người lớn, bằng không mẹ cậu sẽ không vui.“Con trai anh?” Hạ Lam biết rồi nhưng vẫn cố hỏi lại.“Ừm.” Hứa An Ca khẽ gật đầu, nói.“Sao chưa từng nghe nói anh kết hôn?” Hạ Lam nói với ngữ khí có phần chua xót, người đàn ông cô ta đã yêu bao nhiêu năm giờ kết hôn rồi, vậy mà cô ta lại không hề hay biết.“Kết hôn chỉ là hạnh phúc của hai người.” Hứa An Ca cười, rất bình tĩnh trả lời Hạ mặt Hạ Lam đột nhiên liền thấy lúng túng, nhưng lại vẫn nói vẻ dứt khoát “Vậy có phải em cũng nên hỏi thái thái của anh là ai đúng không?”“Có cơ hội sẽ giới thiệu cho em biết.” Hứa An Ca vẫn giữ thái độ không thờ ơ mà cũng chẳng nhiệt tình.“Được!” Hạ Lam khẽ mím môi lại rồi trả lời một tiếng, sau đó lại hỏi “Anh ở đây à?”“Không, anh tới tìm một người bạn.” Hứa An Ca không muốn do miệng mình nói ra quan hệ giữa anh và Vệ Ngấn, bởi vì anh tôn trọng cô, vì thế anh không muốn can dự vào những sự việc trong kế hoạch của cô.“Vậy em không phiền anh nữa.” Hạ Lam cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, cô ta sợ nếu nói chuyện tiếp thì bản thân mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc, vì thế bèn cáo từ.“Ừm.” Hứa An Ca nhìn theo cô ta rời đi, mới rút điện thoại ra gọi cho Vệ có người bắt máy, Hứa An Ca liền nói “Tiểu Ngấn, anh và Lạc Lạc tới thăm em, bây giờ đang ở chỗ đài phun nước trước cửa khách sạn, em xuống đây đi!”“Sao anh lại đưa Lạc Lạc tới?” Vệ Ngấn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô không hề hi vọng con trai cô bị lộ thân thế ra là giấy không bọc được lửa, nhưng, ít nhất cũng đừng nhanh như vậy.“Lạc Lạc muốn gặp mẹ rồi, lý do này đã đủ chưa vậy?” trong giọng nói của Hứa An Ca là sự bất lực, thậm chí còn như muốn nổi cáu với Vệ đứa trẻ này không phải là niềm mong chờ của cô nhưng ít nhất cũng là ruột thịt của cô!Hứa Lạc Lạc tuy không nghe thấy trong điện thoại nói gì nhưng nghe thấy lời Hứa An Ca dường như cũng hiểu ra điều gì đó, cậu bé cúi đầu xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự tủi bé biết, mẹ cậu không thích nói gằn xuống của Hứa An Ca làm cho Vệ Ngấn tìm trở lại được lí trí, cô trả lời “Được, hai bố con ở dưới tầng đợi em.”Không phải là cô ghét Hứa Lạc Lạc, mới không thích để hai người đến, cô chỉ là sợ Lam Dư Khê sẽ nhìn thấy Hứa Lạc Lạc.“Ừm.” Hứa An Ca cúp máy, cúi đầu nhìn Hứa Lạc Lạc trong lòng mình, anh thấy áy náy, lời nói vừa nãy của anh chắc là lần sau phải chú ý hơn.“Lạc Lạc, mẹ xuống ngay bây giờ đấy, mẹ con nói là rất nhớ con, lát nữa sẽ cùng con đi ra bờ biển chơi, có được không?” Hứa An Ca giống một người cha thực thụ, anh cười nhìn Hứa Lạc Lạc, giọng nói dỗ dành vang lên ấm áp.“Thật ạ?” Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui, dù gì thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ.“Thật, có khi nào ba lừa con chưa?” Hứa An Ca cười cười hỏi lại.“Ba chưa lừa Lạc Lạc bao giờ cả.” Hứa Lạc Lạc lập tức trả cha con cứ mỗi người một câu như vậy nói chuyện làm cho bầu không khí trở nên ấm áp, làm cho những người đi qua đều phải ngoái đầu lại nhìn hai cha con vô cùng đẹp trai khoảng ba phút qua đi, Vệ Ngấn đi ra từ khách sạn, và khi cô xuống tầng, may là cô đi một thang máy xuống còn Hạ Lam đi một thang máy ra khỏi cổng khách sạn, Vệ Ngấn lập tức nở nụ cười trên môi, nhanh chân đi đến bên cạnh hai cha con, hỏi với giọng nhẹ nhàng “Lạc Lạc, nhớ mẹ rồi à?”Cô biết bản thân trước đây là một người mẹ không đạt tiêu chuẩn, cô đã thử để thay đổi, nhưng có những lúc, đột nhiên tâm trạng bị kích động mà cô không khống chế nổi bản thân.“Vâng!” Hứa Lạc Lạc gật đầu.“Lại đây mẹ bế!” Vệ Ngấn đón Hứa Lạc Lạc từ trong lòng Hứa An Ca, lại nói “Đi thôi! Chúng ta ra bờ biển đi dạo.”Nếu đã tới rồi cô cũng chẳng cần phải ngại gì mà giấu bọn họ đi.“Được.” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt có phần lo lắng, anh có thể nhìn ra, nụ cười của cô là miễn hiểu được sự lo lắng thấp thỏm của cô lúc này, anh cảm thấy, bản thân đưa Lạc Lạc tới đây thế này có phải là đã ép cô quá có Hứa Lạc Lạc nên hai người đưa cậu bé tới khu vực trò chơi của trẻ em Lạc Lạc trong khu vực trò chơi chơi rất vui vẻ, miệng với nụ cười toe toét lúc nào cũng thường trực trên giới của trẻ con rất đơn giản, rất đơn thuần, hi vọng của bọn chúng rất đơn giản, chỉ là mong có được sự yêu thương nhiều hơn một chút mà An Ca đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con ngồi trên con ngựa đu quay, miệng anh nở nụ cười trong vô năm trước, chẳng phải là Lạc Lạc bé quá mà là do Vệ Ngấn quá thể nói, Vệ Ngấn trong vòng vài năm ngắn ngủi, có thể có được thành tựu như hôm nay là hoàn toàn dựa vào sự nỗ nực của thế bọn họ số lần đi đến khu vui chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần đi đều là Hứa An Ca chơi với Hứa Lạc chẳng trách hôm nay Hứa Lạc Lạc lại vui như vậy, Vệ Ngấn coi như là đã phá lệ rồi, từng chút một có những thay đổi, tiến lại gần hơn người con trai mà cô đã từng bài trừ diện như thế này không thể không làm cho Hứa An Ca cảm thấy thật hạnh vì, hạnh phúc của anh đều dồn hết vào hai mẹ con khi làm cho Hứa Lạc Lạc vui vẻ, cả nhà ba người mới đi ra bờ Lạc Lạc ngả vào lòng Vệ Ngấn, cũng quên mất cái gì mà mẹ xấu xa rồi, chỉ một lượt chơi ở khu vui chơi giải trí đã làm cho khoảng cách giữa hai mẹ con kéo lại gần nhau hơn.“Mệt rồi đúng không? Để anh bế con cho!” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn đã toát mồ hôi ra liền lên chưa đợi Vệ Ngấn lên tiếng Hứa Lạc Lạc lạc lập tức ôm chặt lấy cổ Vệ lòng Vệ Ngấn đột nhiên cảm thấy chua xót, cô lắc đầu, đáp lại “Không cần đâu, để em bế, cũng không còn bao xa nữa.”“Được.” Hứa An Ca cũng không nói thêm, anh cảm thấy lúc này mệt một chút nhưng có thể kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con thì cũng tốt.“Lạc Lạc, con xem, ở đây có phải là rất đẹp không?” Vệ Ngấn chỉ về hướng biển phía trước, nói với con Lạc Lạc chớp chớp mắt, đột nhiên nói bật ra “Mẹ đẹp.”Vệ Ngấn đơ người ra, ngay sau đó bật cười trước lời nói của con trai, cô quay đầu sang nhìn Hứa An Ca.“Trước đây khi mà nơi này chưa được khai phá, anh đã từng tới đây tìm cảm hứng.” Hứa An Ca cười nói.“Đúng là đáng tiếc, tại sao một nơi đẹp thế này mà lại phải thương nghiệp hóa.” Vệ Ngấn khẽ thở dài một tiếng.“Thực ra cũng không có gì là không tốt, ở đây được khai phá, mọi người sẽ biết được nơi đây, giống như em mọi người sẽ có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp ở đây và người nhìn thấy ngày sẽ càng nhiều hơn!” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt yêu thương anh ghét xã hội này quá là thực tế, nhưng anh cũng không hề cho rằng thương nghiệp hóa là một chuyện gì cũng có hai mặt của nó, rất nhiều sự việc cũng sẽ đều thay đổi theo thời đại, con người lý tưởng hóa quá cũng sẽ không vui dụ, sự nhiệt huyết của anh đối với thiết kế tuyệt đối không ít hơn Vệ Ngấn nhưng Vệ Ngấn lại luôn cảm thấy đem thiết kế của cô đi so sánh và đọ giá với thiết kế của người khác là làm nhục ước mơ của cô, cô luôn muốn làm cho ước mơ của cô trở thành một màu trắng tinh là, trong lòng cô, còn có một nguyên nhân gì khác mà anh không biết!Thế nhưng, suy nghĩ của anh lại hoàn toàn khác. Trong mắt anh, bất luận thiết kế của bạn dùng để bán hay cất giữ, chỉ cần bạn làm việc nghiêm túc, chỉ cần có thể làm cho người khác thấy thích vậy thì đó cũng là một niềm vui, một sự mãn con người đã sống trên thế giới này thì phải biết chấp nhận và đón nhận hiện thực xã hội, trên thế giới này có được mấy người có thể lúc nào cũng sống thoải mái trong khi bần dù Vệ Ngấn có thanh cao hơn nữa cô chẳng phải cũng phải vì Hứa Lạc Lạc mà bận rộn mà kiếm tiền sao....“Ừm, cũng đúng.” Vệ Ngấn gật đầu, trả An Ca đã dạy cho Vệ Ngấn rất nhiều thứ, rất nhiều đạo lý, cô thực sự cảm thấy, bao nhiêu năm nay, nếu không có Hứa An Ca, cuộc sống của cô sẽ trở nên rất mơ xưa, cô cố chấp muốn bỏ Hứa Lạc Lạc đi, là chính Hứa An Ca đã kéo cô ra khỏi bệnh viện, không cho cô làm như nghĩ, chắc là anh cũng hiểu cô!Con tim cô thực ra không được kiên quyết như những gì miệng cô nói, cô chẳng qua là đang ép bản thân mình lí trẻ trong bụng cô lúc đó đã là người thân duy nhất của cô rồi, sao cô lại nỡ bỏ nó đi chứ!“Để anh chụp ảnh cho em và Lạc Lạc.” Hứa An Ca lấy điện thoại ra, hướng về phía hai mẹ con chụp.“Mẹ, chúng ta cùng chụp ảnh với ba đi!” Hứa Lạc Lạc ôm tay vào cổ Vệ Ngấn, nũng nịu nói, sau khi dứt lời, còn không quên thơm lên má An Ca và Vệ Ngấn đều đơ người ra, mấy năm nay, bọn họ đều chụp ảnh với Hứa Lạc Lạc nhưng ảnh của hai người thì lại không có lấy bức nào.“Tiểu tử, mẹ cảnh cáo con, không được mê hoặc mẹ!” Vệ Ngấn giả vờ làm mặt nghiêm khắc, không đón nhận sự mê hoặc của con ra, chụp ảnh thì cũng chẳng có gì, vì với tính cách của Hứa An Ca, anh chắc chắn sẽ chúc phúc cho cô khi cô hạnh phúc, sẽ giúp đỡ và bảo vệ cô khi cô gặp khó thế, cho dù là anh tự miệng mình nói ra anh thích cô, và khi ở cùng cô nhưng cô cũng không có bất kì áp lực là, khi đã yên tĩnh trở lại, Vệ Ngấn mới nghĩ, có lẽ cô đã nợ Hứa An Ca thực sự rất nhiều. Nếu cứ nợ anh tiếp cô sợ cả đời này cô sẽ không trả hết được cho anh.“Mẹ, con xin mẹ đấy.” Hứa Lạc Lạc dụi má mình vào má mẹ, nịnh nọt.“Này, Hứa Lạc Lạc, đừng có dui nữa, má mẹ rát cả đi rồi đấy!” Vệ Ngấn vội quay mặt đi, thực sự sợ đứa trẻ này nóng thế này, đi bộ lại bế cậu như thế, mặc cô đầy mồ hôi, vậy mà cậu con trai của cô lại còn dùng mặt mình chà lên mặt cô như thế.....Hứa Lạc Lạc làm gì biết được suy nghĩ thực sự của mẹ mình. Vừa thấy mẹ không cho mình làm thế nữa, không đón nhận ý tốt của mình, còn gầm lên với mình, đương nhiên là cậu thấy tủi thân là Hứa Lạc Lạc chu mỏ ra, gục đầu xuống với bộ dạng buồn và thất vọng.“Thôi được rồi, mẹ sợ con rồi đấy!” Vệ Ngấn thấy con trai như vậy, con tim lại thấy nhói đau, lập tức liền đầu Lạc Lạc chớp chớp mắt, cái miệng chu ra của cậu bé lập tức trở về trạng thái ban đầy, còn không quên biết ơn mà thơm vào má mẹ mình một An Ca đứng bên cạnh đã dùng điện thoại ghi lại cảnh vừa rồi của hai mẹ con, anh nhìn Hứa Lạc Lạc cười cười với ánh mắt cảm kích, trong lòng còn không quên tự nhủ “Tên tiểu tử này đúng là thương nó không vô ích.”Hứa Lạc Lạc gần như là sự liên hệ lớn nhất giữa anh và Vệ nhớ lúc xưa khi ở trong bệnh viện, cảnh tượng Vệ Ngấn không muốn sinh ra Hứa Lạc nói “Hứa An Ca, anh có hiểu không, em không hi vọng đứa trẻ này sẽ giống như em, là một đứa trẻ đáng thương không có cha.”Anh nghĩ cũng không nghĩ, bèn đáp lại cô “Ai nói nó không có ba chứ? Sau này, nó sẽ họ Hứa.”Khi đó, mặt cô ướt đẫm nước mắt, cô thút thít “Có một ngày anh sẽ phải yên bề gia thất, tới khi đó chẳng phải Lạc Lạc lại càng thất vọng à?”Lúc đó, anh cảm thấy càng thương cô hơn, anh ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai hứa với cô “Cả đời này, ngoài em ra anh sẽ không cưới ai cả, cho dù người đó ở trong lòng em cả đời này đều không phải anh, anh cũng sẽ mãi mãi bảo vệ cho hai mẹ con em.”Cơ thể cô run lên cầm cập, cô nói “An Ca, thế này không được, anh xứng đáng được người phụ nữ tốt hơn trân trọng, em không có tư cách....”Anh lập tức cắt ngang lời cô “Thế nhưng, người anh muốn trân trọng chỉ có em mà thôi.”Năm năm trước là như vậy, bây giờ cũng vẫn là như con tim cô chưa từng mở ra với anh. Nhưng, chỉ cần để cho anh bảo vệ cô, nhìn thấy hai mẹ con cô hạnh phúc thì anh cũng thấy mãn nguyện mắt Hứa An Ca nhìn quanh đó một lượt, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ vest từ phía sau An Ca nhanh chân chạy lại gần, ở phía sau lưng anh nói “Tiên sinh, có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?”Chỉ là, khi mà Hứa An Ca đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc và chờ đợi, người đàn ông đó đã quay người mắt nhìn nhau, cả hai đều đơ người ra.“Ba...” tiếng gọi của Hứa Lạc Lạc vang lên gọi Hứa An Ca, không những là kéo anh ra khỏi sự bất ngờ đó mà còn kéo theo cả ánh nhìn của Vệ Ngấn khi mà trước đó cô không để ý....Còn Hứa An Ca và người đàn ông khi nghe thấy tiếng gọi đều hướng ánh mắt về phía hai mẹ con.... Công An Hà Ná»™i neemt het op tegen Khánh Hoà op 30 mei 2023 om 1215 UTC . In het kader van de V-League An Hà Ná»™i speelde al 1 wedstrijden tegen Khánh Hoà dit seizoen. Momenteel, Công An Hà Ná»™i op plaats 2e, terwijl Khánh Hoà houdt 11e positie. Wil jij de best spelende spelers vergelijken van beide ploegen? Sofascore's beoordelingssysteem geeft iedere speler een specifieke beoordeling aan de hand van verschillende data Sofascore livescore vind je alle eerdere gespeelde wedstrijden tussen Công An Hà Ná»™i vs Khánh Hoà gesorteerd in de H2H. Sofascore bied de beste manier om live scores van deze wedstrijd te volgen en bied verschillende sport opties hierbij. Hiervoor kun jeBekijk wie als eerste heeft gescoord in de wedstrijdKrijg accurate informatie over welk team de baas is tijdens de wedstrijd door gebruik te maken van de Aanvals MomentumVolg gedetailleerde statistieken zoals balbezit, schoten, corners, grote kansen gecreÃerd, kaarten, sleutel passes, duels en meerVolg alle thuis en uit wedstrijden voor elke ploeg in de V-League 1Bekijk hoe de Sofascore gemeenschap stemt op welk team een grotere kans heeft om te deze mogelijkheden kunnen je helpen bij de voorspelling van de wedstrijd Công An Hà Ná»™i tegen Khánh Hoà . Ook al heeft Sofascore geen directe mogelijkheid tot wedden, biedt het de beste kansen en laat het je zien welke websites de beste live weddenschappen bieden. Live U-TV kansen zijn zichtbaar op Sofascore's Voetbal live score bekijk je de wedstrijd van Công An Hà Ná»™i tegen Khánh Hoà ? Bij het kopje TV kanalen vind je een lijst van alle kanalen die de wedstrijd van Công An Hà Ná»™i – Khánh Hoà live uitzenden. Je kunt deze wedstrijd ook bekijken bij één van onze gokpartners of klik op een link op Sofascore voor een legale live uitslagen is beschikbaar als iPhone en iPad app, Android app, google play store en Windows phone app. Je kan ons vinden in alle stores, met verschillende talen, als "Sofascore". Installeer de Sofascore app en volg Công An Hà Ná»™i Khánh Hoà live, met je mobiel! Vậy là Hứa An Ca ngồi đó xử lý vết thương cho Vệ Ngấn còn Vệ Ngấn thì cứ khóc thút thít như một đứa chốc, bầu không khí của căn phòng vì tiếng khóc của Vệ Ngấn mà dường như cũng trở nên ẩm ướt hơn, không còn thương cảm như trước nữa mà chỉ khiến cho lòng người cảm thấy chua Ngấn không thể không thừa nhận, sự chiều chuộng và nhẫn nhịn của Hứa An Ca đối với cô đã đạt tới mức cực độ rồi. Hơn nữa, việc nguyện chỉ cho đi mà không cần đáp lại thế này không phải người nào cũng có thể làm nhiêu năm nay, đối mặt với một người đàn ông mà luôn nhẹ nhàng chiều chuộng bản thân và đối xử với con trai cô như con đẻ, tuy là không yêu nhưng nếu nói là chưa từng động lòng và nghĩ tới việc gả cho anh thì đó là nói là, mỗi khi nhớ tới người đó vẫn còn ở trong tim cô, cô bèn lập tức xóa đi ý nghĩ đó, bởi vì cô không muốn phụ lại tấm chân tình của Hứa An Ca....“Cũng may vết thương không sâu lắm.” Hứa An Ca nheo mày lại, anh dừng động tác trên tay, khi anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn anh của Vệ người nhìn thẳng nhau khiến cho Vệ Ngấn cảm thấy càng lúng túng hơn, cô lập tức quay mặt đi, cố tình giả vờ với bộ dạng như không có gì.“Em xấu hổ đấy à?” Hứa An Ca khẽ cười, anh bắt đầu thu dọn bông gạc và thuốc sát trùng.“Em việc gì phải xấu hổ chứ?” Vệ Ngấn bất mãn nghĩ cũng không nghĩ liền đáp lại bộ dạng như chẳng sợ anh chút nào, điều này cũng không trách được cô, bao nhiêu năm nay, đây là thói quen mà anh đã tạo cho cô mà An Ca trước mặt cô đều rất tự nhiên khiến cô cũng chẳng có gì phải che giấu cảm xúc thật của mình trước mặt anh, cô là chính bản thân cô.“Em á! Tại sao mà lần nào cũng không chịu thua cứ phải cãi lại một câu mới chịu được.” Hứa An Ca đưa tay lên định xoa xoa vào má cô, rồi tiện thể kiểm tra vết thương trên mặt, ánh mắt anh nhìn cô đầy âu yếm.“Em làm gì có!” ánh mắt đó của Hứa An Ca làm cho Vệ Ngấn có một cảm xúc phức tạp trong lòng.“Được, em không có!” Hứa An Ca bật cười, khi Vệ Ngấn thấy hành động của anh cô vội né người đi, nhưng bàn tay anh đã chạm vào má cô.“Em đúng thật là, lúc khóc lại xấu thế không biết, đừng có khóc nữa.” Hứa An Ca đẩy bên má bị thương của cô sang nhìn cẩn Ngấn đang định đưa tay lên để gạt tay Hứa An Ca ra thì liền nghe thấy câu nói đó của anh, cô lại nghĩ với vết thương trên mặt mình, chắc là đúng như anh nói, nhất định là nhìn rất xấu.“Anh xin lỗi.” Hứa An Ca dường như mất hết đi khả năng ngôn ngữ, anh giống như một chiếc máy lặp lại, không ngừng nhắc đi nhắc lại ba từ “Anh xin lỗi.”Anh biết, anh đã nhắc tới chuyện đau lòng của cô, biểu hiện bất thường lúc trước của cô chẳng qua là đang muốn quên đi, nhưng anh lại đáng chết nhắc tới.“An Ca, anh đối xử với em tốt như vậy, sao anh lại phải nói xin lỗi em chứ?” Vệ Ngấn đưa tay ra kéo tay Hứa An Ca xuống, trong lòng cô đang cảm thấy rất thương Hứa An Ca, cô cảm nhận được sự đau khổ lúc này của anh.“Tiểu Ngấn.” Hứa An Ca lập tức cầm lấy tay cô, giống như anh có được nguồn động viên, anh nắm chặt lấy tay Vệ Ngấn, anh chỉ sợ anh nới tay ra thì mãi mãi không thể nắm lại bàn tay đó.“Tiểu Ngấn.” Hứa An Ca lại một lần nữa run run gọi tên cô, ánh mắt anh long lanh, rồi anh nói như vẻ van nài “Tiểu Ngấn, cho anh một cơ hội để em yêu, có được không?”“An Ca.” Vệ Ngấn không rút tay mình ra “An Ca, em không thể cho anh một tình yêu công bằng được, anh biết đấy, nếu như như vậy mà anh vẫn đồng ý thì chúng ta sẽ thử bắt đầu xem sao!”Cô nghĩ, giữa cô và Tần Hàm Dịch trước sau vẫn không có duyên phận với dù anh không yêu Hạ Lam nhưng nếu anh cảm thấy anh có trách nhiệm phải chăm sóc Hạ Lam cả cuộc đời vậy thì cô sẽ không trở thành kẻ thứ ba chen vào giữa bọn họ nữa.“Tiểu Ngấn, anh biết, từ trước tới nay anh đều biết, chỉ cần để cho anh yêu em, như vậy là đủ rồi.” Hứa An Ca kích động nắm chặt lấy tay cô, giọng nói anh run lên cảm động.“Vậy thì...An Ca....” Vệ Ngấn hơi nheo mày lại, cô nhìn Hứa An Ca với vẻ đầy đau khổ.“Ừm, sao? Em nói đi! Tiểu Ngấn.” Hứa An Ca nói với giọng hết sức nhẹ nhàng.“Ái ui....” Vệ Ngấn nhăn mặt lại, cô nhìn anh nói “Anh xem, anh có thể nắm tay nhẹ một chút không, ngón tay em sắp bị anh bóp gẫy khớp đi rồi.”“À....” Hứa An Ca đỏ mặt lên, anh vội vàng lúng túng bỏ tay cô ra, để hai tay của Vệ Ngấn được tự bản thân anh thì ngượng ngùng tới mức để tay mình vào đâu anh cũng không biết nữa.“Anh...anh xin lỗi.” Hứa An Ca lúng túng tới mức nói lời cũng ấp Ngấn vừa nghe lại là ba từ này, đột nhiên cô sầm mặt xuống. Cô không thích ba từ này, nếu cứ phải nói ra thì là cô nói xin lỗi với anh mới Ngấn nhìn Hứa An Ca, nhìn khuôn mặt đỏ như trái gấc của anh, nhìn bộ dạng này của anh cô vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy an biết rằng, người đàn ông này, bất luận là với ai anh đều là nhân vật giữ được thái độ thản nhiên và bình đầu từ năm năm trước anh ở bên và chăm sóc cô, cô chưa từng thấy Hứa An Ca trong bộ dạng thế An Ca ở đó đứng ngồi không yên chờ Vệ Ngấn thu về ánh nhìn trêu chọc, anh không muốn Vệ Ngấn cứ nhìn anh như vậy làm anh lúng túng không biết xử sự thế nào.“Này, nha đầu, em nhìn đủ chưa hả?” Hứa An Ca cuối cùng không ngồi yên được nữa, anh liền quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt cô và là, con người khi mà chột dạ thì nói lời cứ như hết hơi, giây phút mà anh nhìn thẳng vào mắt Vệ Ngấn đó thì đương nhiên cô là người thắng Ngấn nghĩ thầm trong lòng, lẽ nào cô rất có tố chất để làm một con sói ghê gớm?Có thể làm cho con thỏ Hứa An Ca bại trận mà quay mặt đi, cô cảm thấy thế này cũng chẳng thú vị chút nào, cô liền nói với anh.“An Ca, em nói anh nghe này, em thấy anh cũng rất có thiên phú để làm chàng trai kiểu thư sinh như vừa mới lớn đấy.” Vệ Ngấn có thể thề rằng, cô thực sự không cố ý trêu chọc anh mà thật lòng muốn biểu dương anh. Nhưng, cô cũng không biết tại sao, cô vừa nói ra khỏi miệng thì dường như nó lại biến thành ý khác.“Này, Vệ Ngấn, em đủ rồi đấy nhé.” Hứa An Ca bất mãn gầm lên với Vệ Ngấn, anh đưa tay ra véo vào một bên má cô, giả vờ đang rất không vui.“Này, Hứa An Ca, ai cho anh véo má em hả?” Vệ Ngấn thấy Hứa An Ca đưa tay ra, cô liền lập tức đưa tay lên che mặt nhưng, bàn tay của Hứa An Ca còn nhanh hơn cả tay cô, anh kéo tay cô ra mà khẽ véo vào má cô một An Ca vừa đắc ý, trên môi anh lại xuất hiện nụ cười trêu chọc cô, lúc này anh hoàn toàn trái ngược với bộ dạng lúng túng ban ra, điều anh muốn nhiều nhất đó là để cho cô trong bầu không khí vui vẻ này quên đi một số chuyện đau lòng.“Hứa An Ca, vừa nãy nhất định là anh giả vờ đóng kịch đúng không?” Vệ Ngấn hỏi một câu mang tính phán đoán, Hứa An Ca thì vẫn đang đùa cợt định đưa hai tay lên véo má cô nhưng cô lại nghiêng người về phía sau làm anh đang đà mà nhướn người về phía trước và ngã xuống ghế sô nãy vẫn còn ở trong bầu không khí vui vẻ đùa nghịch với nhau, đột nhiên bầu không khí đó liền biến mất, thay vào đó là sự ngượng ngùng lúng túng của hai ánh mắt đang nhìn nhau, cùng với hơi thở dồn người Hứa An Ca đang đè lên người Vệ Ngấn, anh biết nếu anh vẫn còn lí trí thì bây giờ anh đã nên lập tức đứng nhưng, cho dù đầu anh đã ra mệnh lệnh nhưng tứ chi của anh vẫn không chịu động Vệ Ngấn đột ngột bị cơ thể nặng trịch của Hứa An Ca đè lên người, cô quá bất ngờ mà chưa kịp phản ứng tới khi Vệ Ngấn hết thất thần, cô định đẩy Hứa An Ca ra thì cơ thể của Hứa An Ca đang dần dần bao trùm lên cơ thể cô, anh nhắm mắt lại, đôi môi mềm mọng nước của anh từ từ đặt lên môi mắt Vệ Ngấn đột nhiên mở to ra, bàn tay vừa định đẩy Hứa An Ca ra đột nhiên cứng đờ lại, cô quên mất phải phản ứng lại thế môi mềm mại, mang theo hơi ấm đặc trưng chỉ có Hứa An Ca mới có, từng chút, từng chút một như thấm vào cả con tim của Vệ Ngấn.“Hôn” – việc này đối với cô mà nói thì là một việc hêt sức xa lạ, trừ mấy lần cô được Tần Hàm Dịch hôn thì cuộc sống của cô là một khoảng trống trơn, trong cuộc sống của cô ngoài Hứa An Ca và Tiểu Lạc Lạc thì không còn người đàn ông nào là, cho dù nụ hôn này cũng làm cho con tim cô có cảm giác đập nhanh hơn, nhưng không tới mức đập như trống dồn khi cô được Tần Hàm Dịch Ngấn nghĩ, bây giờ con tim cô đang đập như vậy chắc là vì sợ quá lòng có sự suy đoán như vậy, Vệ Ngấn đang định đẩy Hứa An Ca ra, không muốn sẽ có sự hiểu lầm xảy là, Vệ Ngấn cũng hiểu, một khi cô đẩy Hứa An Ca ra thì đối với Hứa An Ca mà nói đó là một sự tổn nhưng, giữa bọn họ không nên phát triển nhanh như vậy, cô chỉ muốn thử mà phải là cô sợ bản thân mình không đón nhận được mà là cô sợ anh không thể nào chấp nhận được việc cô chưa buông bỏ được một người đàn ông nắm chặt hai tay lại, lấy hết dũng khí, cô muốn dùng lực đẩy Hứa An Ca vẫn đang chìm vào nụ hôn nhẹ là, khi cô đang định hành động thì một tiếng nói tò mò vang lên “Ba, ba đang hôn mẹ đấy à?”Hứa An Ca vẫn đang chìm đắm vào nụ hôn với vẻ đầy hào hứng đột nhiên nghe thấy câu nói đó đầu anh như bị nổ tung ra, không còn nghĩ được gì, đôi mắt anh mở ra và lập tức cuống cuồng đứng Vệ Ngấn thì vẫn nằm trên ghế sô pha, hai mắt ngây ra nhìn Tiểu Lạc Lạc đang đứng bên cạnh ghế sô pha với vẻ đầy tò mò nhìn hai hành động tiếp theo của Tiểu Lạc Lạc càng làm cho Vệ Ngấn giật mình mà tròn xoe hai thấy Tiểu Lạc Lạc hơi cúi người xuống, cậu bé nhanh chóng đặt lên môi Vệ Ngấn một nụ hôn, nhưng khác với Hứa An Ca, cậu chỉ vừa chạm vào đã bỏ Ngấn đưa tay lên che miệng với vẻ hêt sức ngạc nhiên, hai mắt nhòe đi như sắp khóc.“Mẹ, ba bảo, hôn một người có nghĩa là yêu người đó.” Tiểu Lạc Lạc nhìn Vệ Ngấn rất nghiêm túc để giải thích cho Vệ Ngấn nghe. Cậu cũng mặc kệ Vệ Ngấn có hiểu lời mình nói hay không, cậu liền quay sang chạy và ngã sầm vào lòng Hứa An Ca “Ba, ba bế con, hôn con đi.”Hứa An Ca vừa thấy Tiểu Lạc Lạc nũng nịu với anh, ánh mắt lúng túng vừa nãy liền biến mất, anh bế Tiểu Lạc Lạc lên, anh thơm vào cả hai bên má cậu Lạc Lạc còn nhỏ mà đã hiểu lễ nghĩa, cậu cũng đáp lại Hứa An Ca bằng việc thơm vào hai bên má của Hứa An Ca, thêm vào đó cậu còn nói “Ba, Lạc Lạc cũng yêu ba.”Tuy Tiểu Lạc Lạc nói không rõ lắm nhưng Hứa An Ca và Vệ Ngấn đều nghe thấy rõ ràng ý người từng làm cha làm mẹ đều biết, con mình, bất luận là nói không rõ ràng nhưng cha mẹ đều là những người có thể nghe ra đầu tiên lời con muốn trên thực tế xem ra Hứa An Ca đã làm rất tốt vai trò làm cha này.“Con trai ngoan!” Hứa An Ca ôm chặt cậu bé vào lòng, trao hết tình yêu thương như một người cha Ngấn ngồi lên từ ghế sô pha, cô không nói gì, chỉ nhìn cảnh hai cha con hòa hợp trước mặt mình, sống mũi cô bắt đầu cay cay, hai mắt đỏ lên....Có phải là cô đã quá cố chấp rồi không? Nếu cô có thể buông bỏ con người mãi cất giấu trong tim kia, có lẽ đối với ba người mà nói thì đều là một kết cục hoàn mỹ.“Ba, Lạc Lạc đói lắm.” Tiểu Lạc Lạc dụi đầu mình vào ngực Hứa An Ca, rồi nói vẻ nũng nịu.“Vậy để ba gọi cơm cho con rồi ở trong phòng ăn, có được không nào?” Hứa An Ca xoa xoa đầu cậu bé, trong tim là một cảm giác mãn những lúc anh đã nghĩ, nếu Vệ Ngấn thực sự không đón nhận được anh, anh sẽ cứ thế này nhìn Tiểu Lạc Lạc lớn lên, gọi bản thân anh một tiếng ba cũng tốt là, cuối cùng thì cậu bé vẫn không phải con anh, Vệ Ngấn cũng không thể cả đời không gả đi, ý nghĩ như vậy có lẽ chỉ có thể là ý nghĩ mà thôi.“Tại sao lại phải ăn trong phòng chứ? con không muốn.” Tiểu Lạc Lạc bất mãn tỏ vẻ không đồng ý.“Lạc Lạc, nghe lời, chân của mẹ bị thương rồi, hôm nay chúng ta ăn ở trong phòng, đợi ngày mai chân của mẹ khỏi thì ba sẽ đưa con ra ngoài ăn.” Hứa An Ca rất kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Lạc việc chân Vệ Ngấn bị thương thì anh cũng không hi vọng bị đám phóng viên tìm thấy bọn họ.“Chân của mẹ bị thương rồi....” Tiểu Lạc Lạc liếc mắt xuống nhìn chân của Vệ Ngấn, cậu lí nhí nói một câu, xong lại không can tâm mà cúi đầu xuống nói “Thế nhưng, ba đã nói là ăn cơm xong ba sẽ đưa Lạc Lạc đi xem biểu diễn mà.”“Lạc Lạc, con là con trai, phải ngoan và hiểu chuyện chứ, chân của mẹ bị thương rồi, nếu đi thì sẽ rất đau.” Hứa An Ca có chút bất lực anh thầm thở dài trong lòng một tiếng, đứa trẻ này sao trí nhớ của nó lại tốt tới vậy chứ!Tiểu Lạc Lạc cúi đầu xuống suy nghĩ một lát rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa An Ca rồi hỏi “Vậy chân của ba cũng bị thương rồi à?”“Hả?” Hứa An Ca không hiểu liền nhìn Tiểu Lạc Lạc, lại quay sang nhìn Vệ Ngấn cũng không hiểu như mình, thực sự cả hai đều không biết tại sao Tiểu Lạc Lạc lại hỏi như vậy.“Là ba đã đồng ý với Lạc Lạc là đưa Lạc Lạc đi, nếu chân của ba không bị thương vậy thì tại sao không thể đi chứ?” Tiểu Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to tròn, cậu bé nhìn Hứa An Ca rất ngây An Ca đột nhiên ngớ người ra, thực sự anh không ngờ rằng Tiểu Lạc Lạc mới có bốn tuổi mà đã đưa ra được câu hỏi lô gic như thế, chân của anh đâu có bị thương đâu, tại sao anh lại không giữ lời hữa? Anh đã bị Tiểu Lạc Lạc hỏi mà không biết đáp lại thế Hứa An Ca là một người lớn, không thể bại trận trước một đứa trẻ con.“Lạc Lạc, chúng ta là một gia đình, chúng ta làm gì thì cũng nên làm cùng nhau chứ. Nếu, cha và con cùng đi xem biểu diễn, để lại một mình mẹ trong khách sạn thì mẹ sẽ rất buồn, sẽ rất sợ.” Hứa An Ca trên môi nở một nụ cười không tự nhiên, tự anh cảm thấy lời mình nói có chút không hợp lý cho lắm.“Nếu một gia đình làm gì cũng phải làm cùng nhau, vậy tại sao khoảng thời gian trước ba lại bỏ lại con và mẹ?” Tiểu Lạc Lạc nghển cô lên nhìn Hứa An Ca hỏi tới là, câu hỏi này của Tiểu Lạc Lạc rõ ràng không phải là một vấn đề đơn giản, nếu nói, vấn đề lúc trước là gia vị để điều tiết bầu không khí vậy thì vấn để bây giờ liền trở thành một quả lựu đạn, phá tan đi bầu không khí hòa hợp.“Ba, ba nói gì chứ? tại sao lại vậy?” Tiểu Lạc Lạc đợi một lúc mà không có câu trả lời, cậu liền lắc lư người nhìn Hứa An Ca.“Cái đó...vì ba bận công việc.” Hứa An Ca cười lúng túng.“Tại sao lại bận công việc mà không thể ở bên nhau, vậy sau này nếu ba bận công việc thì có còn bỏ lại con và mẹ không?” Tiểu Lạc Lạc chớp chớp mắt hỏi với vẻ tò tim Vệ Ngấn đột nhiên cảm thấy chua xót, hai mắt cô suýt nữa không nhịn được mà rơi nước mắt xuống....Tiểu Lạc Lạc mới bốn tuổi, còn Hứa An Ca thì lại ở bên cậu bé suốt những năm tháng tuổi thơ, đặc biệt là sau khi cậu bé không còn bị ám ảnh vì lần bắt cóc, vị trí của Hứa An Ca trong lòng của cậu bé càng trở nên đặc giữa bọn họ có thay đổi gì thì cô làm sao để giải thích cho Tiểu Lạc đột nhiên phát hiện, sau việc rời đi của Tần Hàm Dịch lần trước, bọn họ cố gắng để thay đổi nhưng không những không thay đổi được mà ngược lại còn không quay trở về được với trước kia.“Cái này....” Hứa An Ca hắng giọng một tiếng, anh càng không biết phải đáp lại thế phải Hứa An Ca không tìm được cái cớ nào đó, chỉ là vấn đề này anh không cho cậu được một đáp án chính xác, quyền quyết định ở trong tay của Vệ đột nhiên phát hiện, bản thân giống như Tiểu Lạc Lạc, anh cũng mong chờ câu trả lời mà anh chưa bao giờ dám khẳng lúc trước cô đã nói muốn cùng anh thử bắt đầu, thế nhưng dường như trước mặt cô anh dường như mãi mãi không có cách nào để tự tin nhưng, anh cũng không muốn buông tay, thực sự không Tần Hàm Dịch đã làm tổn thương tới cô, vào những thời điểm then chốt nhất thì rời xa và không cho cô sự lụa chọn, vậy thì tại sao anh còn phải nhường cô cho người đàn ông đó?Hơn nữa, với tình hình hiện tại của Tiểu Lạc Lạc, nếu như đột nhiên để cậu bé gọi Tần Hàm Dịch là ba thì cậu bé nhất định sẽ không chấp gian cứ từng giây từng phút trôi đi, chỉ có Tiểu Lạc Lạc vẫn đang dùng ánh mắt ngây thơ để nhìn hai người, còn bầu không khí giữa hai người thì lại trở nên trùng xuống....

hon nhan khong lua chon